Hành trình để từ “Con không thích” đến “Uớc mãi là trẻ con để học Thần Đồng” là một thành công trong sự nghiệp giảng dạy của tôi.
Tôi là Nguyễn Trường Giang, hiện đang là nhân viên học vụ của Ngoại Ngữ Thần Đồng. Tôi nhớ mãi những ngày đầu đến lớp của bé Daisy Ngô Anh Thư (giờ bé đang theo học level 5B lớp tôi chủ nhiệm). Ngày đó, mỗi lần tôi ra đón bé từ cổng là mặt bé bí xị mà bảo sao con phải học hoài! Con không thích! Mẹ bé thì bảo “Cô thông cảm giúp mẹ vì con đi học nhiều nơi nhưng chưa tiến bộ nên bé hay nói hờn kiểu tự ái vậy đó”. Tôi – một người theo sự nghiệp giáo dục – quyết tâm kiên trì bên bé từng buổi học, giải thích con nghe bằng cả trái tim, giúp con tiến bộ từng ngày; rồi ngày qua ngày con tự mình cảm nhận, thấy yêu cô mến lớp và tiếng Anh trở thành bạn hằng ngày của con.
Rồi một ngày:
“Uớc gì con không bao giờ lớn!” một câu nói khiến cả mẹ lẫn cô đều bất ngờ! Con bảo nếu lớn con sẽ không được học với cô ở Thần Đồng nữa. Chắc là con sẽ nhớ lắm.
Thấy con ngày nào cũng đến lớp thật sớm, hỏi thì con rạng rỡ bảo “Con vô sớm để ôn bài cùng các bạn, lát lên lớp thuộc bài cô sẽ vui.” Chỉ một câu nói đã khiến cô ấm cả tấm lòng.!!
Niềm vui được nhân lên sau mỗi 2 tuần gọi thông báo tình hình học tập, tôi đều được nghe tiếng cười giòn tan hạnh phúc phía bên kia máy “Mẹ vui lắm cô à, bé thay đổi hẳn luôn. Về nhà tự lấy tập ra học bài, mẹ không phải nhắc như ngày xưa!” “Cô ơi, thầy giáo bên trường tiểu học bảo bé nay vượt qua vòng 2 Toefl Primary rồi đó cô!” … cứ mỗi lần như vậy là tôi lại tự dặn lòng mình cần phải cố gắng nhiều hơn vì học trò của mình.
Như Alfred Adler đã nói “ Người dạy học phải tin vào sức mạnh tiềm tàng của học trò, và anh ta phải nổ lực hết sức để giúp học trò mình trải nghiệm được sức mạnh này” và tôi tin rằng, bằng sự trân trọng với nghề giáo và tình yêu dành cho học trò, tôi sẽ khơi nguồn được sức mạnh đó nơi chính những học trò của mình tại Ngoại ngữ Thần Đồng.
Nguyễn Trường Giang